Nội
dung truyện đề cập tới đại gia đình bà Cả Kim, là một địa chủ lớn ở Cần Thơ. Bà có hai con, con gái lớn là Phụng, con trai
là Như Thạch. Do thấy Nhung - vợ Như Thạch, là người Bắc, lại không được cưới hỏi
đàng hoàng theo phong tục, nên bà Cả Kim khăng khăng không chấp nhận nàng
dù Nhung là cô gái đức độ. Mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu ngày càng gay
gắt, nên vợ chồng chàng phải từ bỏ tất cả trở lên Sài Gòn lập nghiệp. Sau
khi Nhung sinh con thì bị bệnh rồi mất. Đứa con gái được đặt tên
Thanh Nguyên. Không lâu sau, chính Như Thạch cũng qua đời do bệnh lao. Lúc lâm
trọng bệnh, Như Thạch viết lá thư kể rõ sự tình, mong bà Cả Kim tha thứ và đem
cháu về nuôi, nhưng không thấy hồi âm, nên lúc hấp hối chàng đành gửi con
gái lại cho bạn đồng môn của mình là Tự Cường, cùng tờ di ngôn dành
cho Thanh Nguyên đọc khi cô tròn 18 tuổi…
Thời
gian trôi qua, Thanh Nguyên khôn lớn, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, cô có
người bạn trai là Hữu Nhơn. Khi Thanh Nguyên đã 18 tuổi, Tự Cường cho con
xem di chúc của cha đẻ cô để lại. Bấy giờ Thanh Nguyên mới biết tung tích
của mình... Ngày Hữu Nhơn dẫn mẹ và bà tới nhà Thanh Nguyên để
bàn chuyện cưới hỏi, mọi người mới bất ngờ nhận ra Hữu Nhơn chính là
anh họ gần của Thanh Nguyên… Không thể cưới được Thanh Nguyên, Hữu
Nhơn thất tình, phát điên phải đưa vào nhà thương Biên Hòa. Nhưng nhờ sự giúp đỡ
của Thanh Nguyên và bạn bè, bệnh tình của Hữu Nhơn dần hồi phục trở lại. Thanh
Nguyên vẫn tiếp tục sống với cha nuôi của mình là Tự Cường, không màng đến cái
gia tài mà bên nội đã phân chia...